Mây trời xám xit xếp thành tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời không đủ xuyên thủng tầng mây, chiếu xuống đất chẳng khiến cho không khí ấm lên chút nào, mặt trời thì cô độc, con người ai cũng cần bạn bè, Tôn Tôn có tên bạn tệ như Tần An thì Tần An đành chấp nhận xui xẻo mà an ủi Tôn Pháo: - Yên tâm, tao mà thi tốt thì bọn mày cũng có lợi đấy. - Lợi cái gì? Tôn Pháo nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy điều xấu: - Người lớn chẳng phải thích con mình chơi với học sinh ngoan, thành tích ưu tú à? Sau này bọn mày cứ nói là hẹn học với tao, cha mẹ bọn mày quá nửa tin ngay. Tới khi đó bọn mình muốn chơi thì chơi, muốn học thì học, ra khỏi nhà rồi còn chẳng phải thành cánh chim tự do à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương