Thật may Tần An không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nắm tay Diệp Trúc Lan, nắm tới bàn tay nhỏ ấm áp vì căng thẳng mà trở nên lạnh giá, thân thể cũng hơi run run, cô gái nhỏ hiển nhiên đang do dự, không biết phải làm sao.
Diệp Trúc Lan muốn rụt tay lại, nhưng lại sợ khiến Tần An thương tâm, càng sợ Tần An làm ra chuyện mà chỉ nghĩ thôi đã xấu hổ vô cùng, lúc đó cô sẽ bỏ chạy, lại sợ mình mà chạy mất, từ đó về sau cùng Tần An thành người xa lạ.
- Mình có một giấc mơ, trong mơ cũng có hai người là Diệp Trúc Lan và Tần An, nhưng không phải là chúng ta, bọn họ đều đã hơn ba mươi tuổi rồi. Cả hai đều là con cái giáo viên nhập học từ sớm, trở thành đôi bạn thân. Tần An chưa tới mười sáu tuổi đã tham gia thi đại học, điểm số cao hơn điểm chuẩn của Đại học Bắc Kinh, anh ta nhận được giấy thông báo trúng tuyển của đại học có tiếng bên Mỹ, nhưng anh ấy từ chối hết, tới phía bắc học trong ngôi trường chẳng có chút danh tiếng nào.
- Chẳng ai hiểu được vì sao anh ta làm thế, anh ta chỉ học ở đó một năm, kỳ nghỉ hè năm thứ hai tới nước Anh, thuê cái chung tư gần trường công học Eton và Cambridge ở hơn một tháng, sau khi trở về nước liền thôi học.
Ngón tay cái Tần An khẽ mân mê mu bàn tay Diệp Trúc Lan, giọng xa xăm: