Không biết có phải vì bản thân quá nhạy cảm, nghe giọng điệu Tần An như nghi ngờ chất vấn, ủy khuất chua xót trào dâng trong lòng, vừa rồi suýt nữa bị làm nhục, Lý Thục Nguyệt rốt cuộc không kịp được ôm mặt bật khóc: - Tần Viễn, sao anh bỏ lại mẹ con em như thế... Tiếng khóc ấy làm đứa vô tâm như Tần Tiểu Thiên cũng cay cay mắt quay đầu đi, Tề Quân dựa vào tường lấy thuốc lá ra hút, Tần An không biết phải nói gì vào lúc này, khẽ khẽ vô vai cô. Rất lâu sau Lý Thục Nguyệt mới ngừng khóc, nói đứt quãng kể lại đầu đuôi câu chuyện. - Thứ này không xứng làm nam nhân, về sau quá nửa không làm nam nhân được nữa rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương