Trong văn phòng nhỏ hình ống xây dựng kiểu cũ thiếu ánh sáng, chỉ có vài khe cửa sổ hàng dọc ở gần phía trần nhà, một cánh cửa sổ đằng sau, đồ đạc rất ít, cái bàn lớn chất đầy giấy tờ tài liệu chiếm nửa chiều rộng văn phòng, Lý Thục Nguyệt ngồi sau bàn, váy liền thân màu đen kín đáo, khuôn mặt mang nét u sầu càng tăng thêm vẻ đạp não nề, tuy đã sinh hai đứa con, nhưng cô mới chỉ hai ba tuổi, lại thêm cuộc sống đầy đủ an nhàn, làn da vẫn mịn màng, bông hoa thôn quê vẫn động lòng như xưa, khiến Ngô Bảo Long ngồi đối diện ngứa ngáy.

Mấy ngày trước Lưu Ma Tử muốn ứng trước một tháng lương, nhưng vừa mới phát lương được có một tuần, Lý Thực Nguyệt không đồng ý, thế là hắn lôi kéo người khác gây chuyện làm mỏ ngừng sản xuất, làm mấy lò gốm hôm nay tới lấy than bị mỏ khác lôi kéo hết, Lý Thục Nguyệt hối hận lắm, sớm biết vậy thì cô đã đồng ý cho Lưu Ma Tử ứng trước lương tháng.

- Cô không cần để ý tới loại người như Lưu Ma Tử, loại đó không thể nhân nhượng được, hôm nay đồng ý cho hắn ứng trước một tháng lương, lần sau hắn dám đòi hai tháng, chẳng bao giờ xong được.

Ngô Bảo Long ánh mắt không ngực đảo qua ngực Lý Thục Nguyệt, hắn và Lưu Ma Tử thường xuyên chơi bài với nhau, Lưu Ma Tử còn nợ hắn không ít tiền, coi như là anh em rượu thịt, nhưng lần này Lý Thục Nguyệt tìm hắn giúp, hắn trở mặt với anh em, cho người đánh Lưu Ma Tử và đám công nhân gây chuyện:

- Không cho hắn một bài học, hắn còn tưởng ăn chắc cô rồi.