Gió thổi vù vù, cái lạnh như khiến trăng non cũng phải trốn vào trong tầng mây dầy, sao trời chỉ còn vài cái miễn cưỡng lấp lánh, bóng tối bao phủ hết đất trời, có căng mắt ra cũng khó nhìn được đường dưới chân.

Đứa con thông minh hiểu chuyện của Tần Hoài lúc này đang hưng phấn gò lưng đạp xe, bất chấp bị đường xóc nảy làm ê mông, quãng đường bình thường đạp xe mất mười lăm phút thì Tần An chỉ chưa cần mười phút đã tới ngôi nhà hai tầng trong trưởng tiểu học thôn Hợp Hưng, chỉ là khi nhìn thấy cánh cửa sổ đóng im ỉm chẳng có lấy tí ánh sáng nào hắt ra, không khác gì bóng xì hơi.

Diệp Trúc Lan đã cùng y ước định, nếu cửa sổ mở là an toàn, cửa sổ đóng là nguy hiểm không được leo lên.

Tần An buồn chán cất xe đạp vào chỗ kín đáo rồi đi vòng quanh trường học, nhìn ánh đèn heo hắt chiếu ra từ những căn nhà đất thấp thoáng trong rừng trúc bên trường, ny lông dán cửa cửa sổ bị gai của bụi trúc rậm rạp đâm thủng, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển.

Hình như có đôi vợ chồng trẻ đang ân ái, mùa thu đã qua không khí lạnh đi một cách nhanh chóng, trời tối sớm, TV xem chán rồi, trời lạnh không muốn ra ngoài chơi, ở nông thôn chẳng có hoạt động giải trí nào khác, chui vào chăn ôm vợ chắc chắn là lựa chọn thoải mái nhất.