Căn phòng nhỏ chưa tới hai mươi mét vuông giữa buổi trưa yên tĩnh cuối thu, thi thoảng có tiếng gảy đàn tình tang. Tiếng đàn chẳng hề có chút quy luật nào truyền vào tai Liêu Du, không khác gì tiếng ồn khó chịu, làm cô muốn lờ Tần An đi cũng không được, gắt giọng nói: - Tần An, hiện là giờ ngủ trưa. - Kỳ thực em chơi đàn hay lắm đấy. - Em đang gây tiếng ồn thì có. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương