- Vào đi.
Liêu Du có chút lơ đễnh đáp, gần đây tâm trạng của cô không tốt, La Ba Phu không những đặt ra nhiều điều kiện vô lý trong chuyện ly hôn, còn gây khó dễ cản trở cô gặp con gái mình, cô lại là người vùng ngoài, một thân một mình không ai giúp vô cùng phiền muộn và mệt mỏi, lúc này đang mải cân nhắc điều kiện La Ba Phu mới nói hôm qua, không chú ý ai vừa gọi cửa:
Giọng Liêu Du có vài phần ngái ngủ, sự dụ hoặc của thiếu phụ thành thục cứ luôn lộ ra qua lúc lơ đãng như thế, nghe giọng đó, trong đầu Tần An tưởng tượng ra cảnh Liêu Du tóc rối, lười nhác mặc áo ngủ nằm trên giường.
Tần An đẩy cửa, đáng tiếc không giống trong tưởng tượng, Liêu Du đang chấm bài ở gian ngoài, đeo kính đen, tóc tùy tiện vắt qua bên vai, một tay chống má, đôi mắt khép hờ.
Trời lạnh dần, Liêu Du không mặc váy mát mẻ gây cám dỗ nữa, áo len đỏ cổ tròn, quần dài màu đen, giày da trắng đế bằng đơn giản, giảm vài phần gợi cảm thêm vài phần sức hút thanh xuân của nữ tử trẻ.