Diệp Trúc Lan lòng có tâm sự, vô thức gắp mỳ cho Tần An ăn, nhìn y mút sợi mỳ dài, giật mình: - Tần An, có phải Tôn Tôn cố tránh đi không? - Không phải đâu, đừng nghĩ linh tinh. Tần An cười trấn an, cô nhóc này phản ứng cũng chậm quá đi: - Lỡ bạn ấy nhìn ra điều gì thì sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương