Diệp Trúc Lan cầm hai cái cục đất nung, bống nhiên hỏi: - Tần An, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi sao? - Nhất định, không gì chia rẽ được chúng ta. Tần An về sau y học được nghề gốm rồi, làm hai con búp bê sứ rất đẹp, nhưng không đưa được cho cô nữa rồi, mãi mãi cất kỹ dưới đáy tủ của y, ức chế không được chua xót, ôm Diệp Trúc Lan vào lòng, má cọ má, ôm một lúc thủ thỉ như nằm mơ: - Diệp Tử, mình rất nhớ bạn, mười mấy năm rồi, cuối cùng mình cũng nhìn thấy bạn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương