Một lúc sau Tôn Tôn về chỗ thấy Tần An hì hụi khắc cái gì đó trên bàn, tò mò liếc mắt qua, sau đó quay đầu đi. - Sao, bạn cho rằng mình khắc tên bạn lên bàn à? Tần An cười hì hì: Tôn Tôn gần đây tăng thêm không ít sức đề kháng với mồm mép của Tần An rồi, tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn y: - Bọn con trai các cậu thật vô vị, toàn thích vẽ vời khắc linh tinh trên bàn, mà khắc đi khắc lại đều chỉ có một chữ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương