Tháng 11 năm 1995, khi chương trình thời tiết của ĐTH TW đã cảnh báo tuyết lạnh ở một số nơi của phương bắc thì phương nam vẫn mang cảnh sắc cuối thu, khắp nơi cỏ tranh đã ngả sang màu vàng nhạt, che đi màu đen gốc cây, đợi khi tuyết xuống, thỏ đào tuyết sẽ moi lên rễ cỏ có màu khó coi.

Sau sự kiện Trần Thiên Thiên, Tần An vẫn tiếp tục cuộc sống nhàn nhã của mình, ngày ngày đi học rồi cùng Diệp Trúc Lan hưởng thụ ngọt ngào nho nhỏ, Tôn Tôn thì vẫn như xa như gần, tuy biết rất nhiều chuyện của cô, nhưng Tần An chưa bao giờ đoán được tâm sự của Tôn Tôn, cho dù bây giờ cô còn chưa tới mười lăm tuổi.

Đại đa số thời gian Tân An cùng Tôn Pháo vẫn giống như trong ký ức, bọn họ trèo tường, trộm quả, nghĩ ra những trò tai quái trêu chọc giáo viên, chỉ khác một điều giờ có thêm sự gia nhập của Tần Tiểu Thiên, bộ đôi phá hoại thành bộ ba.

Rồi một hôm trèo lên cây cưa gỗ làm đạn mềm cho ná, Tôn Pháo nói hôm qua hắn xem Thủy Hử, hôm nay muốn kết nghĩa vườn đào.

Tần An thấy tư duy Tôn Pháo đúng là như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, y chẳng thấy có chút liên quan nào hết.