Cầm khăn tay thoang thoảng mùi thơm, hiển nhiên là hương thơm cơ thể Tôn Tôn, tim như lạc mất một hai nhịp, cô gái sau này trở thành thứ mầm họa xinh đẹp ấy mãi chẳng yêu đương, một lòng hiến thân cho ca hát, cuối cùng bị tên đạo diễn kia làm thân bại danh liệt. Tần An nắm chặt khăn tay, y sao đành lòng làm vấn bẩn sự thuần khiết ấy. Nhét khăn tay vào túi quần, Tần An chạy đi rửa tay, sau đó ngồi về chỗ mở cuốn sổ của Tôn Tôn ra. Tôn Tôn thấy y về thì xòe tay. - Bẩn rồi, đợi mình giặt sạch rồi trả. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương