- Số tiền này là để giành cho con học đại học.
Tần Hoài tuy vui vì con biết quan tâm tới cha mẹ, không như đứa trẻ khác xin tiền mua đồ chơi gì đó, nhưng ông và vợ sớm thương lượng với nhau rồi, 100.000 kia quyết không đụng vào, nhưng 5.000 ngoài dự kiến thì có thể:
- Bây giờ không ít người thấy người ta kiếm tiền cũng ghen tỵ, nghỉ việc đi làm ăn, cuối cùng chẳng phải trắng tay đấy sao?
Lý Cầm cho rằng suy nghĩ của con trai quá ngây thơ, bà lo việc nhà, nên nghĩ xa hơn, đợi con trai tốt nhiệp đại học, cả nhà không thể ở trong khu tập thể nữa, nếu không khi đó dẫn bạn gái về, chê điều kiện nhà mình, phải có nhà tốt mới được. 100.000 nghìn bây giờ nhìn thì nhiều đấy, nhưng trước kia thịt lợn có ba hào một cân, bây giờ tăng cả chục lần rồi, ai mà biết giá nhà còn tăng tới mức nào, tiền là thứ phải tích cực kiếm, tiết kiệm tiêu:
Thấy thái độ cha mẹ rất kiên quyết, Tần An không buồn, thậm chí chẳng có ý nỗ lực khuyên cha mẹ dùng số tiền này đi làm sự khiệp gì đó, y chỉ là đứa bé mười ba tuổi còn đang đi học, nếu có nhà nào đó mà nghe theo ý nghĩ chủ đạo của đứa bé mà dùng tiền, Tần An cho rằng chỉ có hai khả năng một là nhà đó cực kỳ nhiều tiền tới mức không biết xót, hoặc là cha mẹ của nhà đó thần kinh.