Lý Tâm Lam hơi cúi đầu xuống, cô nhớ giọng điệu Tần An lúc nãy khi nói về Tạ Hùng Lợi, lời y phiên dịch cũng khác Vương Khải Trọng, chứng tỏ không có thiện cảm gì với thầy Tạ, tất nhiên cô không ngốc tới mức nói ra.

Tạ Hùng Lợi nghe Vương Khải Trọng phiên dịch thì tím mặt, biết mình lần nữa mắc bẫy thằng nhãi này rồi.

- Thầy Tạ, thầy là giáo viên dạy ngữ văn, không biết tiếng Anh cơ sở chăng nữa cũng không ai trách. Nhưng cũng không thể vì người ta nói tiếng Anh mà thù hận được, bảo vệ chữ quốc ngữ cũng không thể làm thế. Là một người thầy, phải làm gương, sao mở miệng ra là thằng nhãi này thằng nhãi kia, em không bắt thầy xin lỗi, nhưng về sau nên chú ý, đừng để giáo viên Nhị Trung mất mặt, nhìn thầy là em không muốn tới Nhị Trung học nữa rồi.

Tần An quay sang Vương Khải Trọng, rất lễ phép:

- Em đi được chưa ạ?