Quán mỳ Thập Tự Bình rất lâu đời rồi, là quán ăn nổi tiếng nhất thị trấn Thanh Sơn, thậm chí là cả những thị trấn xung quanh đây, mỗi lần đi họp chợ, các bậc cha mẹ thường mang con mình vào quán ăn một bát mỳ khiến người ta nhớ rất lâu.

Một căn nhà gỗ hai tầng phong cách Minh Thanh, mai ngói rêu phong, rèm cửa bằng bốn tấm vải đã bạc màu, tấm biển gỗ mòn góc chỉ có độc chữ mỳ, tất cả đều nói lên sự tồn tại từ rất lâu của quán.

Bát nhỏ ba đồng, bát to năm đồng, tương ớt đỏ rực, nước dùng ngọt lịm, cùng với mấy miếng thịt ướp gia vị, mùi thơm bốc lên khiến người qua đường muốn ghé vào. Tần An sau khi vào đại học, lần đầu liên hệ lại với Tôn Tôn là hẹn nhau ở quán mỳ này, hai người họ giống nhau, đều chung tinh với mùi vị ở đây.

Tôn Tôn rụt rè chỉ gọi một bát nhỏ, Tần An gọi hai bát to, Tôn Tôn ăn thứ này một bán lớn cũng chưa đủ.

- Vì sao lại mời tôi ăn mỳ?