Hai tên đó đuổi nhau tới tận trường học, chỉ là Tần Tiểu Thiên đã thở hồng hộc, không cầm cự được lâu nữa, thắng lợi của Tôn Pháo đã trong tầm mắt.

- Tôn Pháo, em đứng lại cho tôi, giỏi lắm, nghịch ngợm đã đành, giờ đánh cả bạn học rồi.

Chu Văn Lương từ văn phòng đi ra nhéo tai Tôn Pháo, kỳ thực ông ta cũng có ý tốt, không muốn học sinh của mình dính vào phiền phức với con của thương nhân Đài Loan, Tôn Pháo lại nổi tiếng chuốc lấy phiền phức, nếu chẳng may làm Tần Tiểu Thiên ngã xuống cầu thang, gãy chân gãy tay thì sao?

Tần Tiểu Thiên dựa vào tường toét miệng cười vẫy tay với Tôn Pháo bị kéo đi.

Chưa tới giờ vào học, đám học sinh tổ chức đủ mọi trò chơi khắp nơi, vô cùng náo nhiệt, Tần An vừa xuất hiện làm tiếng xì xầm vang lên khắp nơi, đám học sinh túm tụm lại chỉ trỏ bàn tán. Tần An vốn nổi tiếng trong trường, rất nhiều người nhận ra y, lại thêm sự kiện chấn động vừa rồi, được chú ý là bình thường, mà cảm giác hơi là lạ, sao ánh mắt họ nhìn mình như nhìn nhân vật phản diện?