Gia cảnh của Diệp Trúc Lan không tệ, Khuông Vịnh Mai cũng muốn con gái sống đầy đủ thoải mái, trẻ con trấn Thanh Sơn đa phần là tắm rửa xong mặc quần áo hôm sau đi ngủ, Diệp Trúc Lan thì thay đồ ngủ, một cái váy vải bông trắng hoa nhỏ li ti chưa tới đầu gối, mép váy có dải đăng ten, rất đáng yêu, cô sắn ống tay áo lên, lộ cánh tay thon thả trắng trẻo, nha đầu này còn chưa có thói quen mặc áo lót, vẫn mặc áo ba lỗ bó sát người, chỉ thấy hơi gồ gồ lên một ngọn đồi nho nhỏ, mà cũng chẳng phải là rõ ràng cho lắm.

- Cứ nhìn người ta làm gì?

Hôm nay mãi tới khi đi học về mới nghe tin Tần An bị bắt cóc qua một người bạn của mẹ mình, cô sợ hãi vô cùng, trời tối rồi, mẹ không cho cô đi thăm Tần An, khuyên nhủ rất nhiều, nhưng Diệp Trúc Lan cứ muốn tận mắt nhìn thấy y mới yên tâm, giây phút nhìn thấy y đứng dưới cửa sổ cười, bao lo lắng sợ hãi tan biến trong tích tắc, lúc này lòng lắng xuống, trở nên hết sức khẩn trương:

- Bạn thật xinh đẹp.

Ngữ khí Tần An hết sức tự nhiên, cứ như chỉ cần nhìn thấy Diệp Trúc Lan là vui sướng, chẳng cần lý do gì: