- Cô Liêu? Tần An lại gọi một tiếng nữa, bản thân y cũng không chú ý giọng mình chỉ to hơn thì thầm một chút, Liêu Du chẳng thể nghe thấy được. Tự lừa mình lừa người dùng nỗ lực cuối cùng trưng cầu ý kiến của Liêu Du, sâu trong lòng kỳ thực sớm quyết định, tình huống này không cho Liêu Du quyết định. Tần An miệng khô cong, luồn tay xuống mép áo của Liêu Du, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt,, đối mắt đẹp khép chặt, cặp môi hồng nhẹ mời gọi, hơi thở Tần An cũng trở nên dồn dập, phải quay đầu sang bên, hít sau một hơi lấy lại bình tĩnh, vòng tay qua sau lưng cô, tiếp xúc với da thịt nong nóng, tay kém cỏi run run, cẩn thận tháo nút áo lót. Bầu vú thoát khỏi trói buộc bật ra, giống như con thỏ trắng hoảng sợ từ bụi cỏ chạy ra, sợ hãi run run nấp dưới cổ áo kia để trốn tránh kẻ địch. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương