Tần An vừa khóc thút thít vừa ôm mông chạy ra ngoài cửa. - Nếu là con ông mày, ông mày vặn cổ chết lâu rồi. Chu Hoành Chí còn chưa hết bực tức, giơ chân lên xem, thấy không có cứt mới thở phào, cửa sân đã khóa, tường thì cao còn có gai, Tần An còn bị trói, hắn không sợ thằng nhóc nhát gan sợ ma đó chạy đi đâu được, xung quanh là chỗ hoang vắng không người, có ném nó ra ngoài nó cũng bò về: Tần An tới góc tường tụt quần xuống, mắt đảo quanh, nhặt mấy cục đá nhỏ, quay đầu thấy Chu Hoành Chí không nhìn mình, vội vàng cởi dây thừng ra, thừng buộc rất chắc, toát mồ hôi cũng không cởi được. Thừng to bằng ngón cái, nút thắt quá chặt lại hiểm, hai cánh tay khẳng khiu của thiếu niên mới dậy thì không đủ sức gỡ, Tần An quyết đoán bỏ luôn, tay mò mẫn trong bóng tối tìm kiếm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương