- Người làm cha mẹ đều thế, con cái chẳng bao giờ lớn được, rồi chuyện này không gấp, vài năm nữa...

Trọng Hoài Ngọc nhìn vẻ sợ hãi của Tần An thì buồn cười lắm, cha mẹ Tần An là giáo viên, nghiêm khắc chuyện này là bình thường:

- Cháu nghỉ đi, dì dẫn chúng về, ngủ nhiều ăn nhiều sớm khỏe lại, bảo chị dâu cháu không cần chuẩn bị canh nữa, dì sẽ nấu canh cái gì đó bảo Tôn Tôn mang sang cho.

- Vâng ạ, vậy cháu có phúc ăn rồi, vừa xong Tần Thấm nhìn hũ chảy nước miếng.

Tần An không khách sáo, thiếu mỗi gọi mẹ thôi: