Chim dậy sớm kêu lích rích, bóng cây la đà, rèm cửa buông xuống sau kính, thấp thoáng phía sau cảnh trí xung quanh. “Ư...” Tiếng rên lười biếng mang theo chút quyến rũ mê người của nữ nhân, bờ vai trắng muốt hiện ra, như món đồ sứ tinh xảo được bầy trên chiếc chăn đan xen hai màu đen trắng, tạo thành bức tranh đẹp đẽ. Tôn Tôn mở mắt ra, cảm giác đầu óc còn có chút mơ hồ, loáng thoáng như lại chuyện hôm qua, nhận được điện thoại của Đường Mị, nói chuyện, uống rượu, sau đó cùng say... Bật ngay dậy, chuyện đêm qua như mảnh vỡ dần ghép lại trong đầu, quay sang nhìn Đường Mị quần áo xộc xệch, một tay còn bị Đường Mị kẹp giữa hai chân, cảm giác rất mịn, run run rụt tay lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương