- Hiển nhiên tôi và không giống nhau, tôi và Tần An từ khi tới thế giới này đã định sẵn là vợ chồng, cuối cùng cũng sẽ là vợ chồng. Tôi lấy tâm thái nhiều năm sau xử lý tình huống hiện tại là không thích hợp, nhưng không phải mặt dày, lời chúng ta hôm nay, cứ ghi nhớ đi, để xem về sau ai có lý hơn.
Đường Mị đặt ly rượu xuống, nhìn cô gái đáng lẽ phải bị đa phần quan điểm đạo đức trong xã hội hiện tại phỉ nhổ này, không thể lý giải vì sao Tôn Tôn lại để bản thân đi tới mức đó, chẳng lẽ vẻn vẹn do Tần An tẩy não? Đường Mị lấy bản thân ra so, Tần An không thể tẩy não cô, vậy chỉ có thể nói chính bản thân Tôn Tôn có vấn đề, nếu cô biết Tần An và bạn thân mình là một đôi, tuyệt đối không để mình và Tần An có chút ái muội nào hết:
- Không cần sau này, ngay hôm nay tôi nói với cô, tôi, Diệp Tử còn cả Tần An nữa, tôi có thể chấp nhận người Tần An yêu thương nhất, chiều chuộng nhất, quan trọng nhất là Diệp Tử. Tôi cũng thừa nhận tôi có lỗi với bạn ấy, nhưng trừ Diệp Tử ra, tôi không cần phải chột dạ, phải hổ thẹn với bất kỳ ai..
Tôn Tôn ngẩng cao đầu, đôi mắt dài quyến rũ lạnh như băng, từng chữ phát ra từ cánh môi hồng nhuận rõ ràng, không có chút gì ngần ngừ hay cố ý làm ra vẻ, lời cô nói là điều cô tin:
- Cô nghĩ cô đang sống trong xã hội nào vậy? Khi người khác khinh bỉ, cô không đỏ mặt à? Không chột dạ vì sợ người khác phát hiện ra manh mối gì à?