Cách hội diễn văn nghệ ngày một gần, trừ năm thứ ba ra thì cả hệ cao trung lẫn sơ trung đều tích cực chuẩn bị, mỗi lớp tối đa hai tiết mục ca vũ lớn, độc diễn thì không tính vào đó, chủ yếu vì độc diễn có thể luyện tập riêng tranh thủ lúc rảnh rỗi, không như đồng diễn càng tốn thời gian tinh lực, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới học tập, nên hai tiết mục là cực hạn.

Tiết mục lớp do Ngải Mộ phụ trách, còn độc diễn của Đường Mị không cần ai phải lo hộ, nhưng ngày một gần hội diễn mà không thấy Đường Mị đâu.

Chỗ ngồi của Đường Mị được công nhận là vị trí tệ nhất, không ai tranh, mà cô lại không tới trường nên chỗ đó coi như giành riêng cho Đường Mị. Sang năm học mới thay đổi chỗ ngồi, Tần An vẫn cùng bàn với Chu Hướng Phong, nhưng Ngải Mộ thì không ngồi trước mặt mà chuyển sang bên tay phải Tần An.

Ngải Mộ rất cao, cao nhất trong số nữ sinh trong lớp, mà con gái luôn khiến người ta cảm giác còn cao hơn chiều cao thật, nên càng thêm xinh đẹp xuất chúng, Ngô Lệ cùng bàn trong đội bóng chuyền còn thấp hơn một chút.

“ Mình muốn mới bạn tới Thấm Viên uống trà, có thời gian không?” Ngải Mộ chuyển giấy cho Tần An.