Tần An vội chạy tới bốt điện thoại khác, tình hình cũng tương tự. Sóng di động mất, dây điện thoại bị cắt, nếu như người kia không bị xe xô chết tại chỗ, không cách nào gọi điện thoại cấp cứu kịp thời, tay Tần An run rẩy, đây chính là chuyện y và Tôn Pháo, Tần Tiểu Thiên đã từng làm, nhưng lần này không phải họ gây ra. Mặc dù cùng là người chết đó. Tần An kinh hoàng xoay người nhìn bốn phía, khác thời gian, cùng địa điểm, cùng nạn nhân, cùng thủ pháp, chợt cảm giác có một ánh mắt sau lưng, quay ngoắt người lại, chỉ thấy mép váy hoa biến mất ở cuối đường. Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu, váy hoa, cái váy hoa đó y nhìn thấy ở cổng Đại học công nghiệp Trung Nam, không chỉ một lần. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương