An Thủy đã phát hiện chuyện của cha mình cách đây vài năm, nhưng mẹ cô mất đã mười mấy năm rồi, nên không hề trách ông:
- Cha không bao giờ hạn chế họ rời đi, nếu họ không hạnh phúc, tại sao vẫn ở lại?
- Chị, vì tính ỷ lại của nữ nhân rất đáng sợ, khi đã quen ở bên một nam nhân, rất khó mà rời đi. Huống hồ dì Cao và dì Bạch ở bên cha bao năm, sớm coi cha là chỗ dựa cả đời, đó không phải hạnh phúc, đó là thói quen. Nhưng không phải nữ nhân đều an phận như vậy...
Ở phương diện này An Lạc có quyền phát ngôn lớn nhất, tình cảm của con người rất phức tạp, có hai thứ dễ khống chế con người nhất, là tình yêu và thói quen, nếu kết hợp cả hai thứ lại, càng không thay đổi được:
- Chị đã nói, chị không định thuyết phục em gì cả, dì Bạch và dì Cao có hạnh phúc hay không, chỉ có đương sự mới biết. Chúng ta dù nó muôn vàn lý lẽ, cũng chỉ người ngoài suy đoán, em có nên nghĩ rộng ra không, đừng nhất quyết cho rằng mình đúng, như vậy chị tin bằng vào sự thông minh của em, nếu mở rộng lòng mình, em sẽ có nhiều cách giải quyết vấn đề hơn.