Đêm mùa hè hơi lành lạnh, đợi tới khi ánh trăng tràn ngập khắp nơi mới dần yêu tĩnh lại, thâm trầm như nước sâu. Gió đêm cuốn qua lá cây, xào xạc xào xạc, làm người ta không kìm được thi thoảng phải giương tai lên nghe, cả thế giới như chỉ còn lại một âm thanh duy nhất. Tần An đi quanh trạch viện mấy vòng, xác định cha mẹ đều đã ngủ say rồi mới bắt đầu leo tường, vừa vặn với tới ô cửa sổ ở tiểu lâu hậu viện. Đó là cửa sổ dán tiền giấy đẹp đẽ, có song cửa được trạm trổ cầu kỳ, vô tình thể hiện ra địa vị và tài thế từng có của nó. Tần An khe khẽ gõ cửa sổ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương