- Rắn làm gì có tai. An Lạc cẩn thận tụt trên người Tần An xuống, vẫn không quên che ngực, lệnh Tần An xoay người đi cho cô mặc quần áo. Mặc quần áo lên người, An Lạc thấy tự nhiên hơn nhiều, nhìn Tần An mặc mỗi cái quần đùi cộc xoay lưng về phía mình, bật cười: - Được rồi, chúng ta đi thôi. - Ừ, anh ra lấy ván gỗ che nước cho em. Tần An gật đầu, có một loại nữ nhân dù mặc quần áo hay không đều xinh đẹp không chút tì vết, An Lạc chính là như thế, thân thể nhỏ nhắn còn chưa phát triển thành vẻ mê người của nữ nhân, cũng không kiếm ra chút khiếm khuyết nào: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương