Có người nói, ánh mặt trời mùa hè khiến anh chỉ nhớ tới bầu trời xanh thẳm và mây trắng lững lờ trôi, không nhớ cái nắng đó có thể cháy da. Còn ánh mặt trời mùa thu như hoàng kim trải khắp bãi cỏ tươi tốt, chúng như có một ma lực khiến người ta ở trong thời tiết này thương xuân bi thu, cảm thán thời gian trôi đi, làm người ta nhớ tới câu danh ngôn “ngàn vàng khó mua một khắc thời gian”, làm con người ta thành động vật dễ xúc cảnh sinh tình. Chẳng biết những lời đó đúng không, Tần An không có tâm trạng mà nghĩ mấy chuyện đó, cái thân thể thiếu niên này làm y mỗi lần đi học về là đói mềm ruột. - Được rồi, được rồi, không nói chuyện với con nữa, đang gọi điện thoại ở nhà chú Tần Hoài, sau này có việc gì thì gọi cho chú ấy, bảo chủ ấy chuyển lời. Tần Diễm Dương cúp điện thoại, quay sang than vãn với Lý Cầm: - Mẹ Tần An này, chỉ bảo tôi sống sao được nữa chứ, cái tên chết tiệt Hằng Văn ấy bán trâu rồi, mua ngựa về, nói dùng ngựa cày ruộng, thế này còn sống được không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương