Ngày đầu tiên của kỳ thi cuối kỳ, Tần An rời văn phòng Cung Lâm Tường, đi qua lớp 158, Tôn Tôn ngồi tại chỗ đeo tai nghe nghe nhạc, đó là thói quen điều chỉnh trạng thái của cô trước khi thi. Diệp Trúc Lan thì cầm bút chì hí hoáy vé, miệng cười nghịch ngợm như đang lén lút làm việc xấu mà không ai biết, cảm giác Tần An nhìn mình, ngẩng đầu giảu môi để y thấy dáng vẻ đáng yêu thú vị của bản thân, sau đó không để ý tới y nữa, tiếp tục làm việc.
Cô gái như thế, vĩnh viễn không để bản thân không vui, dù thi thoảng buồn bã, cũng qua rất nhanh, vẫn là ánh nắng rực rỡ khiến người ta ngước nhìn.
Ai cũng nghĩ rằng đây sẽ là kỳ thi như bao kỳ thi khác, căng thẳng, hồi hộp chỉ muốn trôi qua cho mau lại xuất hiện một chuyện bất ngờ.
Đường Mị tham gia thi cuối kỳ, cô gái có mái tóc xoăn xoăn ý vị công chúa mềm mại giống như Diệp Trúc Lan, có gương mặt tinh tế có thể so kè với Tôn Tôn xem ai xinh đẹp hơn cuối cùng đã bỏ đi mái tóc ổ gà, cặp kính to sụ khiến người ta chẳng còn chú ý tới thứ khác trên gương, bỏ đi những bộ quần áo luộm thuộm, khiến ngay cả giáo viên chuẩn bị phát đề thi cũng phải ngừng tay nhìn.
Chỉ có một từ để nói về sự xuất hiện của Đường Mị ở Nhất Trung, đó là cô gái trong truyền thuyết.