- Đầu óc cô là cái gì thế, nhìn thấy cha mình mà nghĩ ngay ra như vậy được, rốt cuộc cô ta định làm gì? Diệp Trúc Lan mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy Đường Mị kỳ quái, về thì về, có gì ghê gớm à? - Tần An cũng nói cô ta còn thông minh hơn cậu ấy, mình chỉ thấy đầu óc cô ta có vấn đề. Kệ, chúng ta kệ cô ta, đi chơi. Tôn Tôn không sợ Đường Mị nữa rồi, ngược lại còn nóng lòng muốn thách thức kẻ thù khó nhằn này: - Ừ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương