Tần An hiểu ý đồ của Liêu Du rồi, rất lợi hại, vì thể diện của bản thân, đem cả Diệp Túc Lan ra lợi dụng. Nhìn Tần An trước kia trước mặt mình dám khoa môi múa mép nói linh tinh chẳng hề kiêng kỵ gì, bây giờ chỉ im lặng trừng mắt tức giận, thằng nhóc này ranh như thế, có thể dễ dàng đoán ra ý đồ của mình, nhưng lại chẳng thể làm gì, lòng khoai khoái vô cùng, bất giá ưỡn người ngồi thẳng lên, vì Liêu Du tìm lại được sự tự tin của giáo viên. Tần An biết đây là cái bẫy của Liêu Du cũng do dự, nếu ngồi bên cạnh Diệp Trúc Lan, hai người có thể suốt ngày nhìn thấy nhau, có thể lén lút ở chạm ngón tay vào nhau ở dưới bàn, có thể mượn bút của nhau, có thể cùng nhau đua làm bài tập, sau đó làm xong ngẩng đầu lên nhìn nhau cười, cho dù mắt nhìn lên bảng đen, song biết ở bên cạnh có người nghĩ tới mình, lòng ngọt ngào như ngậm chocolate trong miệng vậy. Đó là điều y nằm mơ cũng muốn. Ánh mắt kỳ vọng của Diệp Trúc Lan làm y tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương