Đã mưa mấy trận rồi, trời vẫn có vẻ chưa chịu thôi, mây che mặt trờ làm cho nắng không xuyên qua được, mùa hè nóng nực của Tương Nam vì thế được một ngày hòa hoãn lại.
Chếc Phantom chạy trên con đường rộng rãi xum xuê cành lá, An Lạc ngẩng đầu lên, thi thoảng nhìn tán cây lướt qua trên đỉnh đầu, nhìn qua cửa kính màu, mây càng thêm âm u, lòng phiền loạn, ấn nút bên cạnh, cửa kính tối dần, biến thành màu đen xì, bên ngoài như biến thành ban đêm.
Cùng lúc đó ánh sáng trong xe cũng giảm xuống, một màu vàng chanh khiến người ta cảm giác trời tối rồi.
An Lạc thuận tay vạch lung tung trên giấy, vò lại, như giận dỗi ném vào sọt rác.
Tần Hoài và Lý Cầm không biết nhìn nhau tới lần thứ mấy, cô bé trước mắt hẳn là bị chấn động lớn, ai cũng hiểu cảm thụ của cô, mang đầy thiện cảm chờ mong mà tới, vượt cả Thái Bình Dương bao la, vậy mà lần đầu gặp nhau, thất vọng vô cùng.