- Như như vừa rồi, chúng ta xem phim, mình dựa vào vai trái bạn, sau này Tôn Tôn sẽ dựa vào vai phải. Diệp Trúc Lan mừa mới kìm nén được một chút lại òa khóc, nước mắt rơi như mưa: - Đừng khóc, đừng khóc nữa, bạn không thích thì thôi vậy, ngày mai chúng ta lại cùng nhau vui vẻ đi tới trường. Tần An rối rít vỗ vai Diệp Trúc Lan, mỗi giọt nước mắt của cô đều là giọt muối mặt chát chảy vào vết thương của y: - Không, mình sẽ cho Tôn Tôn một nửa, nhưng, nhưng không cho phép bạn làm chuyện xấu với Tôn Tôn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương