Bành Ngọc đã làm thủ tục nghỉ việc không ăn lương, có thêm nhiều thời gian tới dạy học cho Tôn Tôn, được huấn luyện chuyên nghiệp, cô như phát hiện ra một thế giới mới, say mê trong đó.

Ngày tháng đều đặn trôi đi, kỳ thi cuối kỳ tới gần, Diệp Trúc Lan, Tôn Tôn không giống như học sinh khác bỏ học vẽ, học hát thứ mà trong mắt giáo viên bạn học khác là môn phụ, vẫn chăm chỉ kiên trì.

Tần An không lo thành tích của Tôn Tôn, vì thời gian học tập của cô không hề ít đi, mà giảm thời gian cho việc khác để học nhạc.

Diệp Trúc Lan thì càng không phải lo, cô luôn thuộc loại nước tới chân mới nhảy chứ không chịu nổi chuyện khắc khổ học tập ngày ngày tháng tháng như người ta. Thế nên thành tích chẳng thuộc loại ưu tú, song rất nhiều không gian thăng tiến, dù có thụt lùi cũng không quá lớn.

Có điều vì thế mà thời gian ba người ở bên nhau ít hơn hẳn, Tần An thấy hai cô gái theo đuổi đam mê của mình, cũng ngại không đi quấy rầy, y không định coi họ như món đồ sở hữu riêng.