Nam nữ có tiếng sét ái tình, trưởng bối nhìn vãn bối cũng có trường hợp nhìn một lần là yêu thích.

Lý Cầm bề ngoài chê bai nói đùa nhưng thực tế lại đang biểu dương con mình, đây chính là chuyện mà bà thích làm nhất, nhưng loại hành vi này nếu nói người khác, chưa chắc người ta đã thích, họ cũng có con, cái kiểu khoe con thế này chắc chắn làm người ta ghét, nhưng lại không thể nói ra.

Nhưng với người mẹ kiêu ngạo về con mình lại không thể nói ra những chuyện đắc ý về con trai thì còn khó chịu hơn cả bị khâu miệng lại. Nói với người lớn không được, nói với đứa trẻ khác cùng tuổi con mình cũng không được, vì khác nào đả kích người ta, người ta rõ ràng không bằng con mình, lại còn cứ nói ra, ai mà vui được. Thế nhưng với cô gái trước mắt, Lý Cầm lại có thể nói một cách vô cùng vui sướng. Khi kể chuyện con mình chọc phá người ta, cô gái che miệng cười, khi kể con mình chơi ác hại người ta, bị người ta tìm tới tận nhà, Lý Cầm thở dài, cô gái cũng khẽ lắc đầu đồng cảm, khi Lý Cầm kể tới thành tích đáng tự hào của con mình, cô gái khẽ gật gù, như thể phải như thế mới đúng.

Lý Cầm chưa bao giờ ở bên hậu bối này lại thoải mái và tự nhiên như thế, nhất là khi cô gái dần dần buông lỏng, nói chuyện với mình càng tự nhiên hơn vui vẻ hơn, Lý Cầm liền hiểu mẹ chồng và con dâu vừa ý nhất trò chuyện là thế nào, hoàn toàn khác với khi ở cùng An Thủy.

An Thủy rất ưu tú, hai người cũng vô cùng thân thiết, nhưng An Thủy tựa hồ cái gì cũng biết, cái gì cũng xuất sắc, có thể xử lý mọi việc mà không cần tới người khác, nhiều lúc thậm chí còn lăng nghe, giúp Lý Cầm giải tỏa tâm sự.