Trang viên An gia nằm cách xa khu nhà giàu của thành phố cảng Seattle, lặng lẽ ở bên một thị trấn nhỏ, không ngờ cách hẳn Thái Bình Dương bao la lại có vài phần không khí thoát tục của Giang Nam, từ cây liễu lay động, bãi cỏ xanh mươn mướt, sông nhỏ róc rách, khi Tương Nam đang bị mặt trời nung chảy, nơi này có thể thấy được tuyết trắng ngần trên đỉnh núi xa.

Tần Hoài và Lý Cầm được An Hứa Đồng, An Thủy tháp tùng đi dạo để thích ứng sự chênh lệch thời gian, nhìn thấy một cô gái đứng bên hàng rào bằng cây, không cần giới thiệu đều có thể nhận ra, có chút ngoài dự liệu, nhưng càng gần hình tượng trong lòng họ.

Cô gái có sáu bảy phần giống An Thủy, nếu đứng cùng nhau, có người nói họ là chị em, người khác nhất định sẽ gật gù, nếu có người nói bọn họ không phải là chị em, cũng không có ai ngạc nhiên dù bọn họ giống nhau tới đâu, đó là cảm giác rất lạ lùng.

Cô gái mặc váy nhung tím viền bạc, đội một cái mũ rộng vành, mái tóc đen phủ xuống vai, đuôi tóc thì uốn cong, đáng yêu, thanh thuần như mộng ảo, hai tay nắm trước ngực, đôi chân khép thẳng với tư thế thục nữ, tựa như đóa tường vi mỹ lệ mọc riêng ở góc tường, tỏa ra hương vị tươi mát.

- Đây chắc chắn là em gái An Thủy rồi.