Trời vừa mới tạnh mưa, không khí man mát, lá ngô đồng bóng mượt, quán bar đa phần vẫn đóng cửa, con đường lát đá phản xạ ánh mặt trời, có vài phong vận cổ kính, nếu không có mùi khói xăng khó ngửi thì rất dễ khiến người ta nghĩ tới những ngõ cổ ở huyện Phong Dụ.

Tôn Tôn nhíu mày quan sát nam tử trung niên kia, chỉ cần Tần An nói qua là cô ý thức được đây sẽ là loại người mà sau này mình gặp rất nhiều, sẽ phải nghĩ cách để thoát khỏi bọn họ, nhưng lúc này cô chỉ nhìn với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút căm ghét.

Trần Đạo Dương không ngờ đôi tình nhân trẻ này chẳng hứng thù gì với danh xứng của mình, vẫn mỉm cười:

- Tôi nghĩ các em hiểu nhầm rồi, vừa xong đúng là tôi rất hưng phấn, nhưng không phải vì lý do em nghĩ. Tôi thấy hình tượng hai em rất tốt, chỉ cần lăng xê một chút là có thể nổi tiếng, nhìn thấy người có tiền đồ như các em, tôi tất nhiên hưng phấn, đây là hưng phấn của thợ săn nhìn thấy con mồi tốt.

Nói tới đó còn làm động tác bắn súng pằng một cái.