- Được.

Tần An chèo thuyền nhanh hơn, chẳng mấy chốc qua ao sen, lại bế Diệp Trúc Lan lên bờ:

Phía đối diện ao sen từ xa tới gần, từ cao tới thấp đều là cây cối, nhiều nhất là dương liễu, quây kín lấy ao sen, chỉ có khe nhỏ làm đường đi, Tần An nắm tay Diệp Trúc Lan chui qua khe hở đó.

Diệp Trúc Lan lúc này mới phát hiện thì ra công viên không phải không có người, mà là rất nhiều người, bọn họ rất xấu, nấp đi xem mình và Tần An thân thiết, nhưng cô không buông tay Tần An ra.

- Diệp Tử muốn hái mặt trăng xuống.