Trên cái thế giới này, có người sinh ra đã được người ta sùng bái, đứng trên muôn người. Có người sinh ra không phải lo cơm ăn cái mặt, vĩnh viễn sống trong thành bảo vật chất do người ta dựng lên. Còn có người sinh ra có quyền sinh quyền sát, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. Mà có những người sinh ra phải gánh lấy áp lực cuộc sống nặng nề, vì chút tích góp vốn liếng sinh tồn mà nỗ lực liều mạn. Còn có người sinh ra dưới đáy u ám của xã hội, đối diện với đủ loại bất hạnh, sống ngắc ngoải qua ngày.
Cuộc sống luôn tàn khốc, xã hội cũng chưa bao giờ bình đẳng, hi sinh chưa chắc có báo đáp, thiên đạo cũng không nhất định là tuần hoàn, báo ứng hư vô xa xăm.
Chính bởi như thế mà không nên từ bỏ hi vọng, càng không nên cam chịu buông thả. Phải trở nên cường đại, cường đại rồi ít nhất có thể nắm chặt lấy những thứ xung quanh, mới bảo vệ được người thân, bạn bè bên cạnh.
Ánh mặt trời vàng vọt mùa thu chiếu xuống thiên tỉnh, mảng rêu vốn khô héo từ sau khi nhập thu, được nước mưa tưới tắm, lại xanh mươn mướt.
Gạch xanh loang lổ vết rạn, khe hở màu trắng tạo như mạng nhện bao phủ khắp đình viện, trúc xào xạc trong gió, dây leo chằng chịt đã làm bạn với mấy đời người của Tần gia vẫn còn như mới, lay động quét lên thiếu niên ở dưới.