Tần An lựa chọn người cuối cùng, tên Dương Ốc, ba mươi tư tuổi, người bản địa, nguyên là thư ký của giám đốc công ty may số một, công ty may số một là xí nghiệp quốc gia cỡ lớn, khi nó tuyên bố phá sản là đại biểu cho nhát dao cải cách đầu tiên của tỉnh chém xuống, nhát dao đó thuận tiện chém lên người Dương Ốc.

Trong lý do công ty tuyển dụng giới thiệu trong hồ sơ là chồng của Dương Ốc làm việc trong ba thư ký tỉnh ủy, quen biết rộng.

Tần An hơi nghi hoặc, nếu chồng Dương Ốc có cản lĩnh đó, sao Dương Ốc còn phải tự đi tìm công việc? Người trong thể không dễ dàng động lòng với mức lương cao ở công ty tư nhân, cái cảm giác ưu việt đó không dễ bỏ, huống hồ chỉ cần là người khéo léo một chút, phần “lậu” lớn hơn “lương” rất nhiều, thư ký của tổng giám đốc, chắc đãi ngộ cấp xử? Tần An không rõ, cũng không quan tâm lắm, quan trọng là Dương Ốc ứng xử khéo léo, tính cách vững vàng, là người từng làm thư ký, hiểu chừng mực và đoán ý lãnh đạo, năng lực tổng hợp tốt, Tần An cần một người chạy việc vặt cho mình, rất vừa vặn.

Trong lúc phỏng vấn, Dương Ốc còn bày tỏ sẵn sàng đi làm ngay lập tức, cho dù có chút tò mò về tuổi tác của Tần An cũng không thể hiện ra.

Có thể coi là một loại duyên phận, nếu Dương Ốc không phải là người cuối cùng rồi, Tần An vẫn còn muốn kén cá chọn canh, chủ yếu do Vương Ốc trên ba mươi, y muốn người trẻ hơn chút, song nhìn vẻ mặt thiếu ngủ của Laura Lý, gật đầu luôn.