“ Tháng năm năm 1997, tôi đã đợi rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn không biết phải đợi bao năm nữa.”

Tần An đi rồi, Đường Mị lấy nhật ký ra viết, cô quen dùng thiết bị công nghệ xử lý các loại tài liệu, nhưng giấy và bút luôn là thứ dùng để thổ lộ tâm tình.

Trên bàn có cái hộp nhỏ, của Tần An để lại.

“Thái độ của anh ấy thay đổi rất nhiều, anh ấy đã biết tôi là ai rồi. Anh ấy rất chắc chắn, tôi cũng chắc chắn là anh ấy biết. Chúng tôi đều không nói ra, thật ăn ý, luôn ăn ý như thế, ăn ý tới hoang đường.”

Cái hộp gỗ đơn giản, vân gõ rõ ràng, có thể thấy nó được làm cầu kỳ.