Lý Tâm Lam đứng bên bìa rừng, tuy cầm ô nhưng nước mưa vẫn làm ướt mái tóc rối rối của cô, lặng lẽ nhìn hình bóng đầy tang thương của Tần An bước tới, cô bất giác nhớ tới cảnh đứa em trai hàng xóm vì nghịch ngợm bị cha mẹ phạt đứng trong hành lang khu tập thể, bị đụng chạm tới chỗ yếu đuối nhất trong lòng, cuối cùng không ngăn lại để hỏi chuyện, để Tần An bước qua bên cạnh như xác chết không hồn.

Ở bên ngôi mộ lẻ loi của Tôn Tôn, Tần Tiểu Thiên thở dài nhìn bóng Tần An đi xa dần:

- Chị dâu sống cũng khổ.

Tôn Pháo vỗ nhẹ lên bia mộ:

- Chúng ta thường ngày thân thiết với Tôn Tôn nhất, nhưng tao bội phục chị dâu nhất, chưa bao giờ thấy nữ nhân nào giỏi nhẫn nhịn như thế, chúng ta nghĩ bao cách cũng không thể khiến Tần An rời khỏi nơi này, chỉ một câu nói là nó ngoan ngoãn về nhà rồi.