- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, nếu mẹ muốn sau này con cũng ngày ngày bóp vai cho mẹ. Tôn Tôn đương nhiên hiểu ý tứ của câu này, hơi đỏ mặt, cảm giác hôm nay ánh mắt mẹ nhìn mình hơi lạ. - Con và Tần An định thế nào? Trọng Hoài Ngọc quay đầu nhìn con gái, tuy gò mà vẫn còn có chút non nớt của thiếu nữ, nhưng ánh mắt thần thái đã có phong vận thành thục, thấp thoáng có dáng vẻ mình năm xưa, vóc người cũng không kém mình nữa, thực sự là lớn rồi: - Định... Định cái gì ạ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương