Cây cọ ngoài cửa chập chờn, ánh sáng chiếu qua lá cây tạo thành đủ loại hình thú trải trên cát trắng, có bước chân lộn xộn dẫn đi về phía xa, có những chiếc du thuyền dập dờn theo sóng, có sóng biển liên tục vỗ lên tảng đá đen xì bắn tung bọt sóng trắng xóa. Cả đêm triền miên, Tần An mở mắt ra, bên cạnh không có Tôn Tôn, chỉ có Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan tóc dài bồng bền tùy ý buông xã trên bờ vai trần, da thịt mịn mang tòa ánh sáng dìu dịu như ngọc, chiếc chăn nhung chỉ đắp qua hông, vẫn nhìn thấy đường nét no căng của cặp mông, cặp chân dài bị che hết không lộ ra, tay đặt trên ngực Tần An, cúi đâì xuống, con thở nhỏ đã thành thỏ lớn. - Tỉnh rồi à, nhìn trộm em làm gì? Gò má vẫn cứ tiềm tàng một phần quyến rũ trong sự đáng yêu của Diệp Trúc Lan hơi nâng lên, đón ánh mắt của Tần An, cô thích nhất Tần An nhìn trộm mình, vì chứng tỏ y nhìn bao nhiêu cũng không đủ: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương