Diệp Trúc Lan chắp hai tay trước ngực, cô có rất nhiều điều ước, muốn cha mẹ luôn luôn khỏe mạnh, ít cãi nhau, muốn mọi người ngày nào cũng vui vẻ như Diệp Tử, không bi thương, không thống khổ, có cái ăn, có cái chơi, mong ước ba người bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau, tất nhiên là mong muốn luôn được ở bên Tần An... Đến mức nến sắp cháy hết chưa ước xong, bị Tôn Tôn nhéo một cái mới chịu thổi nến.

Mọi người đi dạo cả sáng rồi, bụng trống không, nhưng bánh to như thế, lại còn đồ uống, năm người ăn hết có một nửa đã thấy no bụng.

Khuông Vịnh Mai và Trọng Hoài Ngọc đi rửa tay, chỉ còn lại ba người trẻ tuổi.

Diệp Trúc Lan xoa bụng, tròn xoe rồi, vẫn muốn ăn tiếp, tiếc là không ăn nổi nữa, có lẽ sáng mai thức dậy sẽ phát hiện mình nặng thêm mấy cân, phải tập thể dục mới được.

Tôn Tôn thì vẫn dùng dĩa xiên từng quả nhỏ trên bánh ăn, cô không phải lo, thể chất của cô giống mẹ, ăn không lo béo, nhưng sức khỏe thì tốt hơn nhiều.