Kết hôn mới hơn hai năm, lại vừa sinh con đầu lòng không lâu, Liêu Du vưu vật trời sinh cũng không quá lời, làn da trắng nõn khỏe khoắn, mặt hoa da phấn, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, một đôi mắt luôn có cảm giác long lanh nước, dáng người cao nhưng cân đối.
Một chiếc váy công sợ đen chạm gần tới gối, áo thun thuần bông hồng ôm sát cơ thể, làm người ta chú ý tới hai bầu vú căng tràn phía dưới, tấm lưng mượt mà cùng bờ mong tạo nên đường ưu mỹ, chân không đi tất vẫn mượt mà, một khí tức thanh xuân mơn mởn phối hợp với vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người ta chao đảo.
Kỳ thực Liêu Du tới trường ăn mặc luôn đoan trang kín đáo, nhưng sức quyến rũ bẩm sinh đó khiến cô đi tới đâu cũng có nhiều người nhiệt tình chào hỏi cùng tỉ lệ quay đầu trên chín mươi phần trăm, khiến Liêu Du thầm có chút đắc ý.
Lúc này Liêu Du đứng dưới bảng thông báo của trường, nắm tay, nghiến răng, chẳng hề giống một cô giáo làm gương cho học sinh, giống như cô bé tức giận.
Đàm Đại Đồng, ông làm bừa làm bậy, đề làm văn là văn, sao chấp nhận thơ được, lại còn chép cả lên bảng thông báo của trường làm cái gì? Liêu Du làm sao không tức cho được, chiều hôm qua bị căng sữa, đau không chấm bài được, cho nên phải giao cho Đàm Đại Đồng chấm điểm, nếu bài Tần An lọt vào tay cô, cho không điểm là cái chắc.