Đối diện với sự uy hiếp của chủ nhiệm Đường, Tần An chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng, hôm nay y tới báo danh thôi, buổi trưa cũng không định cùng học sinh khác tới nhà ăn đh công nghiệp, càng không định tham gia hoạt động buổi chiều, trò chuyện với Triệu Địch Mông một lúc, sau đó định rời trường.

- Đi cùng không?

Tần An cùng Đường Mị rời đh công nghiệp, ngôi trường xanh ngắt được bao phủ dưới ánh nắng vàng rực, Tần An nheo mắt lại nhớ tới nụ cười trong trẻo của Diệp Trúc Lan, khóe môi cong lên:

- Cậu cười trông rất hấp dẫn.

Đường Mị thở dài: