Ăn sáng xong Tần An rời khách sạn Giang Tâm, thong thả đi lên cầu, nhớ ra là không có xe bus, xem thời gian thấy còn sớm, cũng không về khách sạn kiếm xe nữa, thong thả đi trên cầu bê tông qua bờ tây.
Năm 1997, Trung Quốc vẫn còn là vương quốc xe đạp, Tần An đi trên đường dành cho xe đạp, thi thoảng nghe tiếng chuông leng keng. Trong trí nhớ Tần An, bài văn thường có miêu tả thế này, “leng keng leng keng, Tiểu Minh quay đầu nhìn, thì ra là cha về rồi.” Mười năm nữa thôi xe đạp sẽ còn hiếm hơn cả Mercedes và BMW chạy trên đường.
Xe đạp sẽ không bị đào thải, nhưng không phải là công cụ giao thông chủ yếu nữa, tiếng chuông leng keng êm tai sẽ hiếm khi nghe thấy ở thành phố lớn, thay vào tiếng còi xe ô tô buốt óc.
Tần An đi ngược chiều, nhảy trái né phải tránh dòng xe qua lại, đi một lúc mới nhận ra, nếu cứ thế này xuống cầu đi xe bus thì muộn mất, lấy di động ra gọi điện cho Triệu Địch Mông, tuy y có đặc quyền, nhưng đó không phải là quy định ghi trên giấy, phải nể mặt ban tổ chức.
Leng keng leng keng.