Sáng hôm sau Diệp Trúc Lan tỉnh dậy, hàng mi như cỏ bên sông cố gắng vươn lên vìa phía trời cao, mắt mở ra một chút lại xụp xuống, tay ôm gối, rõ ràng là rất không muốn dậy. Nhưng cô cứ nhìn Tôn Tôn chằm chằm, nhìn rất thần kỳ, nhìn rất kỳ quái. - Nhìn cái gì vậy hả? Tôn Tôn cẩn thận vuốt phẳng từng góc chăn rồi gấp lại, bị Diệp Trúc Lan nhìn rất không tự nhiên, bất giác cúi đầu xuống ngực, đỏ mặt Diệp Tử lại chẳng phải tên lưu manh đó, phản ứng vậy làm gì: - Này! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương