Khuông Vịnh Mai gọi điện báo với Tôn Ngạn Thanh, sau đó đợi Trọng Hoài Ngọc về rồi mới đi, gửi con cho người ta chăm sóc, tới nhà làm sao không gặp mà đã đi được. - Lão Tôn thời gian qua cũng bận chẳng về nhà, tôi cũng đi với mọi người vậy. Không biết có phải vì mùa xuân tới rồi không, Trọng Hoài Ngọc thấy mình khỏe hơn hiều, thường ngày chỉ ở nhà vẽ tranh, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ, hôm nay đột nhiên muốn đi: - Tốt quá, chúng ta cùng đi, dì mau xếp đồ đi. Tần An rất nhiệt tình: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương